Vết Bỏng
Chương 1
Nửa đêm loay hoay với điện thoại rồi bị nổ, tôi phải nhập khoa bỏng và tình cờ chạm mặt người yêu cũ.
Anh tỉ mỉ tháo từng lớp áo của tôi.
“Thế nào? Chi/a t/ay rồi mà vẫn không đủ tiền xóa hình xăm à? Hay là… em vẫn chưa dứt được tôi?”
Khẩu trang y tế xanh nhạt che gần kín gương mặt Tề Mục Dạ, chỉ để lộ đôi mắt đào hoa lạnh nhạt.
Ba năm xa cách, vừa gặp lại anh đã vén áo tôi lên.
Tôi theo phản xạ muốn xoay người nói:
“Có thể đổi bác sĩ nữ cho tôi không…”
Nhưng ngay sau đó, anh ấn tôi nằm xuống, giọng trầm và lạnh:
“Khoa bỏng đêm nay chỉ mình tôi trực. Cô muốn đau đến ch/ết hay nằm yên?”
Tôi buộc phải im lặng.
Anh khẽ cong môi cười nhạt:
“Giả bộ làm gì, chẳng lẽ tôi chưa từng thấy.”
Động tác làm sạch vết thương của anh cố ý mạnh hơn, khiến tôi run bắn.
Tôi nghĩ anh đang trả thù, biết rõ tôi sợ đau.
Rồi anh bất ngờ hỏi:
“Sao hình xăm chưa xóa?”
Tôi cắn răng hít sâu:
“Bác sĩ Tề, tôi thật sự không có tiền, anh kê thu/ốc là được.”
Anh bật cười lạnh lẽo:
“Cô ch/ết ngoài kia tôi không quan tâm, nhưng đã giao cho tôi thì tôi phải chịu trách nhiệm.”
Không rõ do thu/ốc tê hay vì nụ cười của anh, cơn đau trước ngực bỗng dịu lại.
Tôi hơi nhếch môi:
“Tề Mục Dạ, nói chịu trách nhiệm… đừng bảo anh còn chưa quên tôi? Hồi đó anh cứ khăng khăng đòi cưới tôi…”
Tôi chợt khựng lại.
Anh vừa tháo găng tay, trên ngón áp út là chiếc nhẫn vàng lấp lánh.
Tôi nghẹn ngào đổi giọng:
“Anh… kết hôn rồi sao?”
Anh liếc tôi, đáp nhạt một tiếng “Ừ”.
Sự chua xót thắt nghẹt tim tôi.
Tôi cố giữ giọng run rẩy:
“Chúc mừng… Vợ anh là người thế nào?”
Anh lạnh lùng nói:
“Dù sao cũng hơn cô hàng trăm lần.”
Tim tôi nhói buốt.
Cũng phải thôi, trên đời ai chẳng tốt với anh hơn tôi.
Chúng tôi từng gắn bó sáu năm, từ thời sinh viên đến khi đi làm.
Ngày anh cầu hôn, tôi trước mặt bạn bè lạnh lùng mỉa mai: “Anh thật đáng sợ, cưới anh thà ch/ết còn hơn.”
Tôi vẫn còn nhớ ánh mắt sửng sốt của anh, sắc như mũi kim đâm vào tim.
Rời buổi cầu hôn, tôi dọn khỏi nhà, đập vụn mọi kỷ vật.
Anh từ níu kéo đến buông tay chỉ trong một ngày, vì hôm đó tôi rạch cổ tay dọa: “Anh còn bám theo, tôi ch/ết cho anh xem.”
Từ đó, chúng tôi hoàn toàn cắt liên lạc.
Nếu không có tai nạn này, có lẽ cả đời cũng chẳng gặp lại.
Khi hoàn hồn, tôi thấy anh đã băng bó xong, quay lưng bước ra cửa, chỉ để lại một câu:
“Ra viện thì xóa hình xăm đi.”
Nhìn bóng lưng anh, tôi nhận ra anh thật sự đã buông bỏ.
Anh đã có người đi cùng cả đời, còn tôi chỉ là ký ức tăm tối.
Trong cơn đau rát, tôi chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh dậy, mở mắt ra liền đối mặt ánh nhìn âm u của anh, còn tay tôi lại đang nắm chặt tay anh.
Tôi giật mình buông ra:
“Xin lỗi…”
Anh hơi xoay cổ tay, nhíu mày:
“Du Băng Vãn, từ khi nào cô bị mộng du?”
Tôi sững lại, lo lắng hỏi:
“Tôi có làm hại ai không?”
Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, không nói gì.
Y tá bên cạnh vội trấn an:
“Không đâu, cô chỉ nắm tay bác sĩ Tề chặt quá, làm chúng tôi hết hồn.”
Tôi đỏ mặt liếc anh:
“Xin lỗi.”
Y tá nhẹ nhàng nhắc:
“Nếu cô hay mộng du, nên đến khám tâm thần.”
Nghe vậy, tôi lén quan sát anh, sợ anh nhận ra điều gì.
Nhưng anh chỉ thản nhiên nghịch điện thoại, chẳng để tâm.
Tôi thở phào:
“Cảm ơn.”
Thực ra tôi đã đi khám hai năm trước, ngay đêm trước khi anh cầu hôn.
Lần đầu mộng du, tôi suýt đâm ch/ết anh.
Tỉnh lại, mồ hôi lạnh ướt đẫm áo.
Sáng hôm sau, tôi giấu anh đến bệnh viện.
Bác sĩ nói tôi mang chứng thần kinh di truyền, bố tôi chính là bệnh nhân tâm thần phân liệt.
Tôi từng tận mắt thấy ông trong cơn loạn trí gi/ết mẹ rồi nhảy lầu ngay trước mặt tôi.
Gặp Tề Mục Dạ, tôi mới có lý do để sống tiếp, nhưng tôi không thể kéo anh vào bi kịch đó.
Tôi ngẩng lên nói với y tá:
“Tôi muốn xuất viện.”
Anh cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống, cau mày:
“Bị thương thế này mà muốn xuất viện? Cô không muốn sống sao?”
Tôi nén đau, khẽ cười:
“Tôi phải về kịp vẽ tranh. Mỗi bức tám ngàn, lỡ việc anh đền nổi không?”
Anh nhìn tôi thật sâu, rồi vẫn ký giấy cho tôi xuất viện.
Ra quầy thanh toán, tôi mới nhớ điện thoại đã nổ hỏng.
May mà mang theo ví.
Quay lại phòng lấy, không ngờ anh vẫn đứng đó, cầm chiếc ví quen thuộc, món quà anh từng tặng, còn treo ảnh chúng tôi.
Tôi chết lặng, ước gì chui xuống đất.
Y tá trêu:
“Bác sĩ Tề, bạn gái cũ của anh si tình ghê, vẫn giữ kỷ vật.”
Anh nhếch môi, giọng lạnh:
“Hồi đó là cô ấy đá tôi.”
Y tá kinh ngạc:
“Không thể nào, ai lại bỏ anh? Chẳng lẽ như tiểu thuyết, cô ấy mắc bệnh nan y?”
Tôi chỉ biết cười chua chát.
Nếu thật mang bệnh chết người thì đã xong từ lâu, đỡ khổ.
Đằng này, tôi chỉ mắc căn bệnh tinh thần dày vò.
Tôi bước vào, cắt ngang:
“Đừng hiểu lầm, tôi cầm ví này vì tiện, quên mất là anh tặng.”
Không để ý gương mặt tối sầm của anh, tôi giật lấy ví, rời đi.
Sau khi hoàn tất thủ tục, tôi đứng ngoài đường gọi taxi.
Giờ cao điểm, chẳng xe nào dừng lại.
Đúng lúc ấy, xe của Tề Mục Dạ dừng trước mặt.
Anh hạ cửa kính, lộ gương mặt mệt mỏi:
“Coi như cô là bệnh nhân của tôi, tôi đưa về.”
Tim tôi dậy sóng, nhưng tôi đứng yên, nhíu mày:
“Tề Mục Dạ, anh đã có vợ mà còn dây dưa với bạn gái cũ sao?”
Chưa dứt lời, phía sau vang lên tiếng đồng nghiệp của anh:
“Bác sĩ Tề, anh cưới khi nào thế?”
Anh liếc người kia, ánh nhìn như cảnh cáo.
Đồng nghiệp lập tức im bặt, gượng cười bỏ đi.
Tôi ngẩn ra, nghi hoặc:
“Anh… chưa kết hôn?”
Anh không đáp, chỉ nhàn nhạt:
“Cô lên xe hay không?”
Tôi đảo mắt nhìn quanh, Tề Mục Dạ chặn ngay đầu đường, ra vẻ tôi không lên xe thì anh cũng chẳng đi.
Bất đắc dĩ, tôi đành mở cửa ngồi vào.
Trong xe, tôi nhìn gương mặt điềm tĩnh của anh, rồi lại liếc chiếc nhẫn ở ngón áp út:
“Rõ ràng chưa cưới, sao lại bảo đã kết hôn?”
Anh mắt không rời đường:
“Ngày cưới vừa chốt, chưa kịp nói với đồng nghiệp thôi.”
Cổ họng tôi nghẹn lại, mãi mới gượng ra câu:
“Vậy ra tôi còn biết trước cả đồng nghiệp anh? Vinh dự quá… chúc mừng nhé.”
Anh không đáp lời chúc, chỉ lạnh lùng hỏi tiếp:
“Còn cô? Ngày trước chê tôi là bác sĩ nghèo, giờ tìm được đại gia ưng ý chưa?”
Tôi khựng người, vội nhìn ra ngoài cửa sổ, làm như thản nhiên gật đầu:
“Tất nhiên rồi! Bạn trai tôi giàu có, đối xử với tôi rất tốt. Đưa tôi đến khu Phú Dương nhé, anh ấy ở đó, tôi đang định sang gặp.”
Phú Dương là khu nhà giàu nổi tiếng trong thành phố.
Nhưng tôi nói dối.
Tôi chẳng có bạn trai nào cả, chỉ không muốn để anh biết cuộc sống thật tệ của mình.
Vừa dứt lời, bầu không khí trong xe bỗng lạnh hẳn.
Suốt quãng đường không ai mở miệng.
Xe dừng trước cổng Phú Dương, ngoài trời lất phất mưa.
Tôi định mở cửa xuống, nhưng cửa xe vẫn khóa.
Tề Mục Dạ nhìn ra mưa, hỏi:
“Mưa thế này, bạn trai cô không xuống đón à?”
Tôi thoáng hối hận vì đã nói dối, nhưng vẫn cứng giọng:
“Anh ấy bận, tôi không muốn làm phiền, tự tôi vào được.”
Anh vẫn không mở khóa, kiên quyết:
“Gọi anh ta xuống. Vết thương mà dính mưa sẽ nhiễm trùng. Tôi không thể nhìn bệnh nhân tự hại bản thân.”
Tôi im lặng.
Anh nhìn thẳng vào mắt tôi:
“Hay là… cô vốn chẳng có bạn trai?”
Tim tôi thắt lại, đang định tìm cớ chối thì ngoài xe vang lên tiếng gọi:“Băng Vãn? Là em à?”
Tôi quay đầu, mắt sáng lên:
“Bạch Việt Minh!”
Tôi lập tức nói với Tề Mục Dạ:
“Bạn trai tôi đến rồi, giờ anh cho tôi xuống chứ?”
Sắc mặt anh sầm xuống, nhìn chằm chằm người đàn ông ngoài kia thật lâu rồi mới mở khóa.
Tôi vội xuống xe, khoác tay Bạch Việt Minh, chào tạm biệt.
Chiếc xe của Tề Mục Dạ vẫn đứng im, không nổ máy.
Tôi đành tiếp tục khoác tay Bạch Việt Minh, khẽ nói:
“Xin lỗi nhé, bác sĩ Bạch, lại phải nhờ anh làm bia đỡ đạn.”
Anh là bác sĩ tâm lý điều trị cho tôi hai năm nay.
Chỉ không ngờ anh cũng sống trong khu này.
Anh nhanh chóng hiểu ra, liếc nhìn phía sau:
“Đó là bạn trai cũ của em à?”
Tôi gật đầu.
Anh không hỏi thêm, chỉ đổi chủ đề:
“Thuốc của em chắc sắp hết, sao chưa đến lấy?”
Tôi cười gượng:
“Để sau nhé.”
Điện thoại nổ bất ngờ, tiền đền nhà, mua máy mới, cộng thêm chi phí chữa trị, tôi sắp không đủ ăn, lấy đâu ra tiền mua thuốc?
Rẽ vào góc khuất, chắc chắn Tề Mục Dạ không còn thấy, tôi mới tạm biệt Bạch Việt Minh rồi rời khu từ cổng tây.
Nhà tôi cách đó xa, phải đi xe buýt hai tiếng mới về tới.
Về đến nơi, nhìn mảng đen cháy sém cạnh giường, tôi chỉ thấy mắt tối sầm.
Thu dọn qua loa, tôi ngồi trên sofa tính toán số tiền còn lại, cuối cùng chỉ biết thở dài.
Giá như tranh của tôi thật sự đáng giá như đã khoe với Tề Mục Dạ thì tốt biết mấy.
Nhưng chẳng đáng bao nhiêu, tôi chỉ có thể vắt kiệt sức, vẽ thêm từng bức để kiếm sống.
Chiều, cầm chút tiền ít ỏi, tôi đi mua điện thoại mới.
Đi ngang một tiệm váy cưới, tôi dừng lại.
Đẹp quá, khó mà không bị thu hút.
Nhìn những chiếc váy tinh xảo bên trong, tôi khẽ thì thầm:
“Đẹp thật…”
Nếu năm đó không chia tay, có lẽ tôi cũng được khoác chiếc váy cưới lộng lẫy, hạnh phúc sánh vai bên anh.
Tiếc rằng đời chẳng có “nếu như”.
Tôi mơ màng tưởng tượng cảnh mình và Tề Mục Dạ trong trang phục cưới.
Bất chợt, qua lớp kính, tôi thật sự thấy anh xuất hiện trong tiệm.
Tim tôi chùng xuống, chẳng lẽ bệnh nặng đến mức sinh ảo giác?
Nhưng nhìn kỹ, đúng là anh.
Anh đang cười nói dịu dàng, cẩn thận cầm túi cho người phụ nữ bên cạnh, cùng cô chọn váy cưới.
Tim tôi nhói buốt.