Tài Sản Cho Con Trai, Dưỡng Già Tìm Con Gái
Chương 1
1
Mẹ tôi lập tức đứng bật dậy, chỉ thẳng vào trán tôi mắng xối xả:
“Trương Tư Huệ, mày học hành bao nhiêu năm là học cho chó gặm hết rồi à? Chỉ vì hai căn nhà mà chối bỏ mẹ ruột luôn à?”
Tôi vẫn ngồi yên, miệng không chịu thua: “Là mẹ chối bỏ con trước thì có.”
“Tao không cần mày lúc nào hả? Tao cho mày ăn ngon mặc đẹp, nuôi mày lớn, còn cho mày học đại học!”
Tôi lạnh lùng: “Nuôi con học đại học? Mẹ ơi, học phí con vay tín dụng sinh viên, đi làm rồi mới trả hết đấy!”
Nhớ lại ngày nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, mẹ tôi nói tôi đã trưởng thành, muốn học thì tự lo tiền.
Tôi cày cuốc cả mùa hè, gom góp từng đồng đóng học phí – vậy mà chưa kịp nộp thì anh tôi trộm đi đánh bạc, thua sạch.
Mẹ tôi nói, đầu tư cho anh ấy là đầu tư cho tương lai cả nhà, chỉ là vận xui nên mới thua.
Mẹ tôi vẫn đứng chống nạnh, trừng mắt lườm tôi:
“Vậy mày nghĩ 18 năm đầu đời mày uống sương sống gió mà lớn lên à? Không có tao nuôi chắc?”
“Vì chút tài sản mà vứt bỏ tình máu mủ, đồ ích kỷ! Tao thà sinh cục thịt nướng còn hơn sinh ra mày!”
Tôi nghe mà sống mũi cay cay, bao tủi nhục dồn nén bấy lâu nay ào tới.
“Từ nhỏ đến lớn, mọi việc nhà đều là con làm! Anh thì không phải đụng tay vô gì!”
Mẹ lại trợn mắt: “Con gái không làm việc nhà thì ai làm? Để đàn ông làm cho người ta cười à?”
“Con xin tiền mua sách tham khảo mẹ không cho, quay lưng lại đưa tiền cho anh vô tiệm net!”
Mẹ lại nói: “Nó lên net để tra tài liệu! Sách tham khảo đắt như vậy, mày không lên mạng tìm được à?”
“Ba mất rồi, mẹ còn cắt luôn lớp học múa của con! Con…”
Mẹ cắt lời tôi, giận dữ:
“Mày mù à? Ba mày vừa mất, nhà lấy đâu ra tiền cho mày học mấy cái đó?”
Tôi bật khóc nức nở:
“Nhưng mẹ quay lưng lại nộp cho anh con cái trại hè ở nước ngoài năm chục nghìn tệ!”
Mẹ tỉnh bơ: “Thế mà cũng so? Nó là đàn ông, phải đi ra ngoài trải đời!”
“Còn mày học múa để làm gì? Câu trai à?”
“Mẹ! Mẹ quá đáng vừa thôi!”
Tôi gào lên, cuối cùng cũng không chịu đựng nổi nữa.
Mẹ tôi cũng mất kiên nhẫn:
“Thôi đủ rồi! Mai ký giấy là xong! Tao chạy mấy bận rồi mà không xong cái thủ tục này! Ba mày còn sống thì đâu đến lượt mày ký, đã trực tiếp sang tên cho anh mày lâu rồi!”
Tôi cười lạnh:
“Nếu ba còn sống, ông ấy sẽ không bênh con trai như mẹ.”
Mẹ tức tới mức định giơ tay tát, nhưng rồi lại hạ xuống, chỉ nói:
“Tóm lại, mai ký cho mẹ. Ký rồi, mẹ vẫn là mẹ mày, nhà này vẫn là nhà mày. Trước khi anh mày cưới vợ, mày vẫn có thể ở tiếp.”
Tôi càng thêm lạnh lòng:
“Mẹ có ý gì? Sang tên nhà cho anh, sau này anh cưới vợ là con không được ở đây nữa à?”
Mẹ đáp không chút do dự:
“Con gái lớn rồi thì mau đi lấy chồng, muốn có nhà thì để chồng con lo.”
“Sau này anh mày cưới vợ, mày còn ở đây thì vợ nó chịu nổi không? Nó khó chịu rồi kiếm chuyện với anh mày thì sao? Mày lớn rồi, phải biết điều đi chứ!”
Tôi thở dài, nhìn căn nhà nơi mình sống hơn hai mươi năm, cảm thấy lòng lạnh tới cực điểm.
Tôi rút sâu tay vào túi, siết chặt tờ vé số trị giá cả gia tài, hít một hơi thật sâu:
“Ký thì ký. Nhưng cũng phải công chứng luôn: sau này chuyện dưỡng già của mẹ do một mình anh con gánh vác!”
Mẹ tôi còn định nói gì đó, tôi đã lên tiếng trước:
“Tất cả mọi thứ trong nhà con không cần, chỉ có một yêu cầu – từ nay nước sông không phạm nước giếng!”
Mẹ tôi vỗ đùi rống lên:
“Mày nhất định muốn đoạn tuyệt thật à? Tao nuôi mày lớn, mày không muốn báo hiếu dưỡng già cho tao? Đồ lòng lang dạ sói!”
Quả nhiên tôi đoán không sai – mẹ định dồn hết nhà cửa cho anh tôi, rồi sau này quay lại bắt tôi chăm lo tuổi già cho bà.
“Cút! Mày cút khỏi nhà tao ngay!”
Mẹ vừa mắng vừa xô tôi ra cửa.
Hàng xóm hóng chuyện đứng lấp ló ngoài cửa, thấy tôi đi ra thì ngượng ngùng cười gượng, né người bước vào an ủi mẹ tôi, nghe bà nức nở tố cáo tôi bất hiếu.
2
Tôi ra khỏi nhà, thuê một khách sạn ở tạm.
Vốn dĩ lẽ ra phải buồn lắm… Nhưng khi nhìn thấy tờ vé số trong túi, tôi chẳng buồn nữa chút nào.
Lúc đầu tôi nghĩ, có nhiều tiền như vậy, có thể mua biệt thự, mua xe, đưa mẹ sống cuộc sống sung sướng.
Còn chia cho anh tôi vài triệu, mở cửa hàng nho nhỏ, lấy vợ, cả nhà cùng nhau sống vui vẻ, đầm ấm.
Chắc ông trời thấy tôi quá đáng thương, nên mới chọn đúng đêm nay vạch trần bộ mặt thật của mẹ.
Trong mắt bà, tôi chỉ là đứa con gái – một món hàng lỗ, mai này lấy chồng thì thành người ngoài.
Tôi hiểu, ba mất rồi, cuộc sống gia đình khó khăn, việc anh tôi lấy vợ có phần vất vả.
Nếu nhà chỉ có một căn, tôi sẽ không tranh giành. Nhưng rõ ràng có đến hai căn, mà việc dưỡng già cũng là trách nhiệm chung – sao lại mặc định tất cả phải thuộc về anh chỉ vì anh là con trai?
Tôi nhắn cho sếp xin nghỉ ngày mai, chuẩn bị đi nhận tiền trúng số.
Những chuyện không hiểu nổi thì không nghĩ nữa.
Dù sao bây giờ, tôi cũng đủ tiền để không cần nghĩ nữa rồi.
Vừa chuẩn bị lên giường ngủ một giấc ngon lành để sáng mai đi đổi vé số, điện thoại đã réo vang.
Là dì cả gọi tới.
“A lô, Tư Huệ à! Không phải dì muốn trách cháu, nhưng sao cháu lại chọc giận mẹ cháu đến mức đó hả?”
“Mẹ cháu góa bụa bao nhiêu năm, một mình nuôi cháu với anh cháu khôn lớn, vất vả như vậy mà cháu không biết nghĩ cho bà ấy à!”
Nghĩ đến quan hệ với dì cả trước giờ cũng không đến nỗi tệ, tôi cố nhẫn nhịn:
“Dì à, là mẹ cháu nhất quyết đòi chuyển cả hai căn nhà cho anh cháu, nên cháu mới…”
Chưa nói hết câu, dì đã cao giọng:
“Ôi trời, thế nhà họ Trương không để lại cho anh cháu thì để cho ai? Cháu là con gái, tranh giành gì cái nhà chứ?”
Tôi sững người:
“Dì à, cháu là con gái thì cũng vẫn là con của nhà họ Trương, cháu và anh cháu đều có trách nhiệm phụng dưỡng mẹ mà!”
Dì bắt đầu khuyên nhủ:
“Cháu nuôi mẹ là điều nên làm, nhưng mà đòi nhà thì thật quá đáng! Anh cháu là đàn ông, sau này phải cưới vợ, không có nhà thì ai thèm lấy?”
“Cháu sau này cũng sẽ lấy chồng mà, chẳng phải cũng sẽ tìm người có nhà đấy thôi? Vậy sao phải tranh với anh ruột mình?”
“Để chuyện đến mức ra tòa, thì tòa cũng chẳng xử phần cháu đâu!”
Tôi bật cười:
“Dì đoán xem vì sao việc chuyển nhượng nhà cần cháu ký tên? Vì theo pháp luật, cháu có quyền thừa kế phần của mình.”
Dì bật cười chế giễu:
“Trời ơi, con bé này bắt đầu lôi luật ra với người nhà rồi đấy! Mẹ cháu nói đúng, cháu ích kỷ, chỉ vì cái nhà mà vứt luôn tình thân!”
Tôi thực sự nổi giận:
“Dì à, chính họ đang tính toán với cháu, không được thì quay sang mắng cháu là ích kỷ. Rõ ràng là họ muốn cháu tự bỏ đi quyền lợi đáng ra thuộc về cháu! Tại sao chứ?”
Dì ngắt lời tôi, bắt đầu chơi bài đạo đức:
“Tại vì mẹ cháu sinh cháu ra! Nuôi cháu khôn lớn!”
Mấy câu này tôi đã nghe tới mức thuộc lòng từ bé đến lớn.
Trong mỗi bữa tiệc gia đình, từng người thân đều luân phiên thì thầm bên tai tôi:
“Mẹ cháu cực khổ lắm, phải hiếu thảo với mẹ.”
“Nếu không có cháu và anh cháu, ba cháu mất xong là mẹ cháu cũng bỏ đi rồi. Là vì tụi cháu mà bà ấy mới cố gắng ở lại.”
“Lớn lên nhớ tìm người có tiền mà cưới, còn phụ giúp lại cho mẹ cháu và anh cháu nữa.”
Tôi lớn lên trong những lời lẽ đó, lúc nào cũng coi việc lấy lòng mẹ là điều hiển nhiên.
Bất kể có gì tốt, tôi đều dành cho mẹ trước, rồi mẹ lại đưa hết cho anh.
Mẹ bảo: anh là trụ cột tương lai của nhà này, cả nhà đều phải dựa vào anh, địa vị của tôi ở nhà chồng cũng phải nhìn sắc mặt anh, đến tuổi già của mẹ cũng trông cậy vào anh.
Thế là tôi không chỉ phải lấy lòng mẹ, mà còn phải nịnh anh trai.
Cả một tuổi thơ dài bị đạo đức trói buộc, bị tinh thần thao túng — nghĩ tới đây, tôi dứt khoát cúp máy.
3
Tôi đặt điện thoại xuống, cuối cùng cũng có thể đi ngủ.
Ai ngờ tiếng thông báo WeChat vang lên liên tục.
Nhóm họ hàng bên mẹ bùng nổ, mọi người thay nhau @ tôi.
“Tư Huệ à, sao cháu lại thành ra như thế này? Hồi nhỏ ngoan ngoãn biết bao!”
“Chỉ là ký cái giấy sang tên nhà cho anh cháu thôi mà, có gì khó khăn đến mức vậy? Nhìn chúng ta đây này, có ai tranh giành gì với các cậu đâu?”
“Đúng đấy! Mẹ cháu nuôi cháu lớn chừng này, vậy mà vì cái nhà mà cãi nhau to tiếng với bà, khiến bà đau lòng biết bao!”
Mẹ tôi thì bắt đầu đóng vai nạn nhân trong nhóm:
“Thôi các chị à, đừng trách Tư Huệ nữa, là tôi không biết dạy con, là số tôi khổ.”
“Vận xui mới sinh ra đứa con như thế này… Nếu biết trước, tôi thà đi theo lão Trương từ sớm còn hơn!”
Các dì trong nhóm rối rít an ủi mẹ tôi, còn cậu tôi thì gửi hẳn mấy đoạn tin nhắn thoại dài tận 60 giây.
Tôi biết 60 giây là giới hạn của WeChat, chứ không phải là giới hạn của ông ấy.
Tôi cũng chẳng buồn nghe. Lời lẽ chắc cũng quanh đi quẩn lại vài câu cũ rích, nghe mãi thành chán.
Đám em họ thì im thin thít, đoán chừng đang nấp xem kịch vui.
Rồi anh tôi – Trương Tư Thành – không biết từ đâu tỉnh dậy, nhảy vào nhóm:
“Con mẹ nó, Trương Tư Huệ, mày to gan nhỉ? Dám tranh nhà với anh mày à? Mày có xứng không?”
“Đồ đàn bà vô dụng, thứ rước nợ! Đồ nhà họ Trương mà đến lượt mày giành à? Mày soi gương lại cái mặt mày đi!”
“Mấy đứa đàn bà như mày – mơ tưởng chiếm đoạt tài sản nhà mẹ đẻ – đều đáng bị dạy cho một trận!”
“Mai lết xác về đây ký giấy, không thì tao vác chuyện lên chỗ làm của mày luôn đấy!”
Tôi bình tĩnh gõ một dòng trong nhóm:
“Các dì ạ, các dì từ bỏ quyền thừa kế nhà mẹ đẻ, vậy việc chăm sóc ông bà ngoại có phải các dì và cậu cùng chia sẻ không ạ?”
Chưa kịp để các dì trả lời, vài chú rể nhà bên đã lên tiếng:
“Tất nhiên là ai hưởng tài sản thì người đó lo phụng dưỡng chứ còn gì nữa!”
“Nhà mình không được cho của hồi môn, lễ cưới cũng bị cậu các cháu lấy lo đám cưới rồi, thì dưỡng già dĩ nhiên là trách nhiệm của cậu ấy.”
Cậu tôi thấy lửa bén tới chân, lập tức nhảy vào:
“Nói thế đâu có được! Cha mẹ là của chung cả nhà, sao lại bắt mình tôi nuôi dưỡng?”
Hai ông chú rể kia nghe vậy không vui:
“Vậy thì chia lại nhà cửa đi, rồi mới tính tiếp chuyện dưỡng già!”
Tôi tranh thủ thả thêm một quả bom:
“Các chú ơi, kiểm lại tiền tiết kiệm đi ạ. Con nghe mẹ nói, mỗi tháng các dì đều chuyển cho cậu hai nghìn tệ để hỗ trợ mà?”
Nhóm chat hỗn loạn hẳn.
Quả nhiên, khi chuyện chưa động đến mình, ai cũng hăng hái lắm — tới lúc bị dính thì ai nấy đều nhảy dựng.
Đúng lúc ấy, mẹ tôi nhắn riêng cho tôi:
“Con đ chết tiệt! Tao hối hận vì ngày xưa không dìm ch//ết mày trong bô nước tiểu!”
“Đồ vô ơn! Đồ con bất hiếu! Trời sẽ đánh ch//ết mày, báo ứng sẽ đến với mày!”
“Chính mày khiến dì cả với dì hai cãi nhau loạn lên!”
Tôi không đáp lại, chỉ đơn giản là xóa tin nhắn, chặn mẹ và rời nhóm.